CÂY ĐIỆP
Trúc Thuyên
Nắng đi chầm chậm luyến sân trường
Chiều xuống còn đây giờ học cuối
Giở sách nhìn quanh, thầy nghẹn nói
“Ngày mai rồi, giặc đến quê hương!”
Giặc đến . Ven sông lả bóng dừa
Ruộng dài xao xác nắng ban trưa
Cửa trường khóa kín, cây im bóng
Cây điệp rụng bông , bướm vật vờ
Túi vải đi về từng ngõ tối
Bốn năm làng xóm bóng thầy quen
Ông giáo ngày xưa , cây thầm nói
Nghe mầm tươi rói mới nhoi lên
Đất ấm đón chân thầy giáo cũ
Đèn khêu thêm ngọn, Vách thêm phòng
Nhưng bỗng một hôm thầy hút bóng
Trẻ già lệ đỏ, mắt chờ trông
Bên gốc điệp xưa giặc giết thầy
Cắt lưỡi thầy rồi treo ngược thây
Chúng sợ lời thầy vang mãi mãi
Trăm nghìn tội chúng mọi người hay
Em lên lớp học tiếp lời thầy
Hoa điệp ngày càng nở ngát cây
Chân lý quê ta ngày một sáng
Chết rồi thầy vẫn sống quanh đây.